Chủ Nhật, 22 tháng 10, 2023

Truyền thông bất lương, thay trắng đổi đen!

Ngày 07/10/2023, các nhóm quân sự Palestine do phiến quân Hamas lãnh đạo đã phát động một cuộc tấn công quy mô vào Israel, khiến hàng nghìn dân thường nước này thiệt mạng hoặc bị thương. Hành động trả đũa của chính quyền Israel trong những ngày kế tiếp đã thổi bùng Chiến tranh Israel-Hamas năm 2023, và mở ra điều được Liên Hợp Quốc mô tả là thảm hoạ nhân đạo. Trước diễn biến đó, các trang chống cộng cờ vàng đã hoàn toàn đứng về phía Israel, và đánh đồng quân đội nước này với “chính nghĩa”, “phẩm giá”, “danh dự”, bất chấp cái thực tế rằng cả Israel lẫn Hamas đều đang gây ra tội ác chiến tranh. Đây là một thái độ dễ hiểu, vì giới chống cộng tôn thờ Israel đã lâu, chỉ vì quốc gia này là đồng minh thân thiết của Mỹ.


Nhưng thái độ thiên vị này của các trang cờ vàng có cho phép họ nói lên sự thật? Trước hết, phải thấy rằng họ đã bóp méo sự thật khi đánh đồng Israel với chính nghĩa, và xem chiến tranh Israel-Hamas như một “cuộc chiến tự vệ”, hay “cuộc chiến vệ quốc” của Israel. Xung đột dai dẳng giữa Israel và Palestine tiếp diễn không phải vì Palestine là một kẻ mạnh xâm lược, mà vì Israel là kẻ mạnh đang chiếm đóng phần đất đáng lẽ phải thuộc về Palestine, và không ngừng kìm kẹp, tước đoạt, thậm chí thảm sát người dân Palestine. Khi chính Israel mới nắm giữ vị thế của kẻ xâm lược trong dài hạn, việc đánh đồng Israel với chính nghĩa cũng không khác gì tiếp tay cho cái ác.

Cụ thể, cuộc tranh chấp lãnh thổ thời hiện đại giữa Israel và Palestine đã phát sinh vào ngày 29/11/1947, khi Đại Hội đồng Liên Hợp Quốc thông qua Nghị quyết 181, thực hiện kế hoạch phân chia vùng đất Palestine thành một nhà nước của người Arab và một nhà nước của người Do Thái, trong khi thành phố Jerusalem được đặt dưới sự quản lý quốc tế. Người Do Thái nhanh chóng chấp nhận kế hoạch này, song người Arab lại phản đối và đòi hỏi chủ quyền của họ đối với toàn bộ Palestine. Tuân thủ theo nghị quyết của Liên Hợp Quốc, người Do Thái đã chính thức tuyên bố thành lập nhà nước Israel vào ngày 14/05/1948, cả hai siêu cường là Hoa Kỳ và Liên Xô đều lập tức công nhận nhà nước mới này chỉ sau chưa đầy một tiếng đồng hồ. Trước tình hình đó, các nước Arab đã đem quân xâm lược Israel, dẫn đến Chiến tranh Arab-Israel 1948. Cuộc chiến tranh này đã gây ra khoảng 15.000 thương vong và kết thúc với phần thắng thuộc về Israel. Sau đó, Israel đã sáp nhập vào lãnh thổ của mình hầu hết các vùng lãnh thổ từng được phân chia cho người Arab theo Nghị quyết 181, đồng thời sáp nhập Tây Jerusalem, và để phần đất còn lại cho Jordan và Ai Cập chiếm đóng. Trong mắt những người Arab địa phương, đây là một bất công ghê gớm, vì họ mới là dân bản địa sống ở Palestine nhiều đời, còn dân Do Thái chỉ được các cường quốc đưa đến định cư nhờ kết cục của Thế Chiến II. Chính bất công này mà Israel góp phần gây ra đã tạo nên những hận thù tiếp sức cho phiến quân Hamas trong thời điểm hiện tại.

Không thể đánh đồng quân đội Israel với chính nghĩa, khi mà để đạt được mục đích độc chiếm lãnh thổ, đội quân này đã gây ra nhiều cuộc thảm sát người Arab, đồng thời gây ra những tội ác chống lại chính đồng minh. Để thấy điều này, chỉ cần nhớ lại cái thực tế rằng vào năm 1983, gián điệp Israel đã bắt tay với Hamas để tiến hành các vụ đánh bom liều chết nhắm vào Tòa đại sứ Mỹ, doanh trại thuỷ quân lục chiến Mỹ và doanh trại lính nhảy dù Pháp tại Beirut.

Câu chuyện này khởi đầu từ năm 1982, khi Israel đưa quân xâm lược Liban lấy lý do truy quét du kích quân của Mặt trận giải phóng Palestine (PLO). Quân đội Israel bao vây thủ đô Beirut để tiến hành kế hoạch bắt giữ, giết hại 75.000 người Palestine trong các trại tị nạn. Trước phản ứng của dư luận quốc tế, đến tháng 3/1982, Tổng thống Mỹ Ronald Reagan ra lệnh triển khai 800 lính thủy quân lục chiến (TQLC) tại Beirut để di tản 14.000 thành viên PLO đến Tunisie.

Sau khi Mỹ rút quân, quân đội Israel, dưới sự chỉ huy của tướng Ariel Sharon lại tiếp tục chiến dịch truy quét người Palestine và đã gây nên vụ thảm sát 5.000 dân thường tại hai trại tị nạn Sabra và Chatila. Vụ thảm sát này khiến Israel bị dư luận quốc tế lên án kịch liệt và buộc Liên Hiệp Quốc phải can thiệp.

Vào tháng 9/1982, một lực lượng gìn giữ hòa bình quốc tế do Mỹ dẫn đầu gồm 2.500 lính TQLC Mỹ, lính nhảy dù Pháp và Italia đã đến Beirut để thực hiện sứ mạng gìn giữ hòa bình nhưng thực chất là để ngăn chặn các hành động thảm sát người Palestine tàn bạo của binh lính Israel có sự tiếp tay của dân binh vũ trang Maronite Thiên Chúa giáo ở Liban.

Tức giận vì hành động gây trở ngại cho kế hoạch tiêu diệt người Palestine, Cơ quan Tình báo hải ngoại Israel (Mossad) quyết định giáng đòn trí mạng. Vào ngày 15/4/1983, một vụ đánh bom liều chết bằng xe nhắm vào Tòa đại sứ Mỹ ở Beirut làm chết 17 lính TQLC. Trong khi phía Mỹ còn đang loay hoay tiến hành điều tra thì vào sáng ngày 23/10/1983, một vụ đánh bom liều chết bằng xe nhắm vào doanh trại lính TQLC Mỹ ở sân bay Beirut làm chết 241 lính TQLC và làm bị thương 122 người khác.

Cũng trong thời gian trên, một vụ đánh bom liều chết bằng xe khác xảy ra tại doanh trại quân dù Pháp cách đó không xa làm chết 56 lính dù và làm bị thương 28 người.

Hoảng hốt trước các vụ tấn công khủng bố kinh hoàng này, Tổng thống Ronald Reagan ra lệnh rút hết lính TQLC ra khỏi Beirut. Sau đó không lâu đến lượt Pháp và Italia cũng rút hết quân đội của mình về nước. Các vụ khủng bố kinh hoàng này được quy trách nhiệm cho tổ chức Hồi giáo vũ trang Hamas của Palestine (vụ khủng bố nhắm vào Tòa đại sứ Mỹ) và tổ chức Hồi giáo vũ trang Hezbollah (các vụ khủng bố nhắm vào doanh trại của TQLC Mỹ và lính dù Pháp).

Sau khi lực lượng gìn giữ hòa bình quốc tế rút quân, Israel lại tiếp tục thực hiện chiến dịch tìm và diệt người Palestine cho đến cuối năm 1984 phải rút quân về nước bởi một nghị quyết của Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc.

Sự thật về tội ác này của Israel đã được cựu điệp viên Mossad tên Amy Yaar công bố vào tháng 10/2003, tức 20 năm sau vụ việc. Tiết lộ này đã gây shock cho dư luận thế giới vào thời điểm đó, nhưng dường như không gợi lên chút xúc động nào trong giới chống cộng cờ vàng. Các nhà chống cộng mù mờ đến nỗi không biết đến tội ác diệt chủng và khủng bố của Israel, hay họ đã cố lờ chúng đi để phục vụ việc tuyên truyền? Dù thế nào đi nữa, họ cũng đang chứng minh rằng các kênh tuyên truyền của họ rất thiên vị, phi nhân, và không hề cổ vũ các giá trị phổ quát như họ tuyên bố.

Khi liên tục ủng hộ, tâng bốc Israel trong cuộc xung đột, giới chống cộng còn có thể có một tính toán khác. Họ muốn gián tiếp hạ uy tín chính phủ Việt Nam, vì từ nhiều năm nay, chính phủ Việt Nam đã không ngừng ủng hộ người dân Palestine lên tiếng đòi các quyền chính đáng của mình trên mảnh đất mà mình sinh sống. Dù vậy, ngay trong vấn đề này, các trang cờ vàng đã cố tình lập lờ đánh lận con đen. Tổ chức Palestine mà chính phủ Việt Nam ủng hộ là Tổ chức Giải phóng Palestine (PLO) từng gắn với tên tuổi của Yasser Arafat, chứ không phải là nhóm Hamas gây ra cuộc tấn công vừa qua. Hiện nay, PLO ôn hoà hơn Hamas khi công nhận sự tồn tại song song của hai nhà nước Israel và Palestine, chủ trương đấu tranh thông qua thương lượng, và còn cạnh tranh với Hamas trong việc thu hút những người Palestine muốn đấu tranh đòi độc lập. Khi giới chống cộng tường thuật chiến tranh Israel-Hamas mà không đả động đến số phận người dân Palestine, và nguyện vọng đòi lại các quyền chính đáng của người Palestine, họ đã bóp méo hoàn toàn bản chất của sự việc, đồng thời lãng quên lý tưởng độc lập và nhân quyền mà họ thường viện dẫn.
Previous Post
Next Post

post written by:

0 nhận xét: