Một người hôm nay có thể là anh hùng, nhưng nếu sa vào chủ nghĩa cá nhân, chỉ lo vun vén cho gia đình, cho họ hàng; dùng quyền lực để làm những điều sai trái, đặt lợi ích cá nhân lên trên lợi ích tập thể; núp bóng tập thể để lôi kéo, kéo bè, kéo cánh người cùng cánh; kiêu ngạo, tự cao, tự đại, tự mãn khi được cất nhắc vào những chức vụ, vị trí cao; tự cho mình là giỏi, là năng lực – thì chắc chắn trước sau sẽ thành tội đồ. Và trường hợp ông Nguyễn Đức Chung là điển hình của chủ nghĩa “Dĩ công vi tư”, tham lam quá độ.
Đây là bài học cảnh tỉnh của mỗi cán bộ đảng viên, hãy tự soi lại bản thân mình khi chưa muộn. Cảnh giới cao nhất của đạo làm quan không phải là lên xe xuống ngựa, trống giong cờ mở, kính thưa kính gửi, một dạ hai vâng mà chính là xóa nhòa khoảng cách với nhân dân; để khi nghỉ công tác về với nhân dân, về với láng xóm người ta còn tôn trọng. Nghĩ cho cùng: "Núi cao phải có đất bồi, núi chê đất thấp núi ngồi ở đâu?"
P/s: Đọc lại tác phẩm “Nâng cao đạo đức cách mạng, quét sạch chủ nghĩa cá nhân” lời di huấn của Chủ tịch Hồ Chí Minh để lại cho các thế hệ cán bộ, đảng viên thấy càng thêm thấm thía. Mà trong đó, điều căn cốt nhất theo Người là mỗi cán bộ, đảng viên phải thường xuyên, liên tục rèn luyện, quyết tâm phòng, chống và đấu tranh triệt để xóa bỏ chủ nghĩa cá nhân để nâng cao đạo đức cách mạng - mà khó lắm thay !
0 nhận xét: