Thứ Hai, 22 tháng 2, 2021

KHÔNG PHẢI CỨ MUỐN LÀ ĐƯỢC!

Ngạn ngữ Pháp có câu: “Muốn là được” (Vouloir c’est pouvoir), nhưng trong thực tế không phải lúc nào cũng muốn là được. 


Thực dân Pháp có muốn giữ mãi ba quốc gia trên bán đảo Đông dương làm thuộc địa để khai thác tài nguyên không? Có, rất muốn là khác. Mỹ có muốn chiếm mãi miền nam Việt Nam làm căn cứ và làm bàn đạp để khống chế các nước đông bắc Á và đông nam Á không? Có chứ. Mỗi năm đổ cả tỷ USD vào mảnh đất này, chẳng lẽ không màng đến lợi lộc gì.

Nhưng muốn là một chuyện, song làm được hay không lại là chuyện khác.

Năm 1954, tòa thánh Vatican đưa Ngô Đình Diệm về Việt Nam rất muốn Diệm sẽ biến cái VNCH, một tổ chức nhà nước pháp quyền thành thần quyền. Âm mưu thì như thế nên gia đình họ Ngô ra sức khủng bố các tôn giáo khác nhất là Phật giáo, rồi đến Cao Đài, Hòa Hảo. Kết cục Diệm có làm được không? Không. Chẳng những vậy mà chỉ chín năm sau (1954-1963), gia đình họ Ngô đã bị đồng đảng giết chết.

Đế quốc Mỹ, sau thất bại năm 1975, thầy trò ngụy quyền ngụy quân chạy trối chết sang tận bên kia bán cầu. Lấy nước Mỹ làm căn cứ địa, mang mộng “phục cuốc”. Chính quyền Mỹ tin tưởng sẽ có ngày trở lại miền nam Việt Nam, lần này không phải bằng súng đạn mà bằng “củ cà rốt”, lấy đó nuôi dưỡng đám phản động trong nước, thực hiện cuộc cách mạng màu, cách mạng hoa hồng hay hoa cứt lợn gì đó, như viên ngoại trưởng Kissinger đã nuôi hy vọng, rằng “Hai mươi năm sau chúng ta (Mỹ) sẽ trở lại Việt Nam. Những gì bom đạn không thể làm được thì sức mạnh của đồng đô-la sẽ giải quyết, người Việt Nam sẽ đón chúng ta như những vị ân nhân”.

Từ ngày Kissinger nói câu này (1972) đến nay đã trải qua gần 50 năm rồi, tức là đã qua 2 lần rưỡi cái hai mươi năm mà Việt Nam vẫn là một nước độc lập, thống nhất và chủ nghĩa xã hội. Phải chăng, Mỹ muốn là một chuyện, thực hiện được không lại là chuyện khác.

Ngày 28 tháng 1 năm 1979, Đặng Tiểu Bình sang thăm Mỹ thì đến tháng Hai cùng năm, Trung quốc xua 600 ngàn quân sang đánh Việt Nam, nhằm đánh chiếm toàn bộ miền tây bắc của Việt Nam, định rằng chỉ sau một tuần lễ sẽ tiến vào Hà Nội, sau đó thì bao vây kinh tế và liên tục pháo kích ở vùng biên giới, đánh chiếm các đảo đá, bãi ngầm ở biển đông nhằm mục đích khống chế Việt Nam, làm cho Việt Nam không thể phát triển. Thực tế thì sao? Việt Nam vẫn phát triển hơn khối nước. Rất nhiều nước trên thế giới đã và đang là bạn của Việt Nam, trong khi đó quốc gia định dạy cho Việt Nam một bài học thì nay lại bị rất nhiều nước lên án và nghi ngờ.

Một tin chưa chính thức, rằng nước Mỹ sắp cử tân đại sứ sang Việt Nam. Ngài đại sứ này đương nhiên thuộc đảng Dân chủ, mà đảng này có truyền thống đi gieo rắc dân chủ, nhân quyền của nước Mỹ, bất chấp khách hàng có ưng mua, ưng tiếp nhận hay không. Cách của mấy vị tổng thống Dân chủ xưa nay là bỏ tiền ra nuôi một bầy rận, nếu không đủ sức để hút máu thì cũng làm cho dân nước đó ngứa ngáy khó chịu. Nghe đâu, ngài tân đại sứ cũng có ý định đó. Thế là ngài muốn làm cho xã hội ta mất ổn định, song liệu có làm được không, lại là câu chuyện khác.

Câu ngạn ngữ của Pháp lúc này sẽ là “Không phải cứ muốn là được” (Mais vouloir n’est pas juste pouvoir)./. 

Hình trong bài: Cuộc tháo chạy tháng Tư, 1975 

Ph. T. Kh.
Previous Post
Next Post

post written by:

0 nhận xét: