Thứ Năm, 19 tháng 3, 2020

MIỆNG NAM MÔ, BỤNG BỒ DAO GĂM

GIÀU CÓ MÀ NHÂN CÁCH THỐI THÌ CŨNG LÀ ĐỒ BỎ ĐI
Cộng đồng mạng đang rất bức xúc và lên án hành động của một phụ nữ khi vừa đặt chân xuống sân bay Việt Nam đã quay quắt lên mạng livestream chửi bới, miệt thị, thách thức người dân Việt Nam. Tôi thắc mắc mãi vẫn không thể tin và hiểu nổi tại sao lại có một con người như ả này đang tồn tại trong một xã hội văn minh, hiện đại.

Gọi ả là việt kiều vì ả còn mang trong mình dòng máu Việt, vẫn còn nói được tiếng Việt, chửi người Việt bằng tiếng Việt với những ngôn từ rất tục tĩu, chợ búa, nhưng thực chất ả đã mang quốc tịch nước ngoài. Tưởng mình giàu có lắm hay sao mà to mồm, trịch thượng, láo xược đến như vậy? Nhìn cổ, tay đeo đầy xích chẳng khác nào con điên đang cố che đậy sự nghèo đói, giẻ rách của mình. Giàu có quá sao không ở bên đấy mà sống đi cho sướng? Lết cái xác bẩn bựa ấy về Việt Nam làm gì vậy? Sợ bị khiêng bỏ ngoài đường khi thoi thóp sắp chết và sợ phải chết thối trong cô độc phải không?.
Loại người này giàu có hơn ai mà lên giọng? Nói đúng hơn ả chỉ giàu và có cái ăn hơn so với quá khứ nghèo khổ, lam lũ của ả thôi. Hơi tanh tanh, cầm trên tay được mấy đồng bạc là chảnh chẹ, xem thường quê hương đất tổ của mình rồi. Nhìn lại mình đi, mang tiếng là việt kiều nhưng đã đóng góp, giúp ích được gì cho quê hương xứ sở của mình chưa? Đúng là không có những việt kiều như ả thì cha mẹ, anh em nó lấy gì mà ăn? Chắc chỉ có ăn… như lời ả tuyên bố thôi. Phải cho con đi đẻ thuê, giúp việc nơi xứ người thì mới có cái để ăn, để cất nhà, để xem thường người khác chứ.
Đúng là hung hăng, mất dạy này xuất phát từ cái đầu thối, miệng thối mà. Tưởng mình đặt chân lên được Việt Nam rồi, được an toàn sống rồi thì chẳng cần biết ai đã giúp, tạo điều kiện cho mình về nữa sao? Loại “ăn cháo đá bát” này dị hợm, bỉ ổi, lạc loài lắm. Chấp nhận chọn quê hương để trở về cho an toàn mà chẳng thể hòa nhập được quê hương, xứ sở của mình thì chẳng khác gì con thú sống ở đảo hoang. Hãy nhìn xung quanh mình đi, cũng là kiều bào về quê tránh dịch đấy, nhưng có ai lạc loài, ăn nói dơ bẩn như mình không? Giữa một xã hội văn minh, tiến bộ mà còn tồn tại một người mang bộ não dị dạng, khiếm khuyết thế này thì thật là thảm thương cho thân phận của ả và thật là xấu hổ, nhục nhã cho gia đình đã sinh ra ả. Nói đúng hơn thì… cũng một phần do giáo dục mà nên. Với loại này dù cả đời được làm người nhưng mãi mãi không thể trưởng thành và hoàn thiện một con người đúng nghĩa.
Với tinh thần “chống dịch như chống giặc” và chủ trương của Nhà nước Việt Nam là sẽ không có ai bị bỏ lại… Vì thế, dù Đảng, Nhà nước, quân đội và toàn dân tộc Việt Nam đang phải gồng mình chống dịch với dịch bệnh nguy hiểm này, nhưng tất cả đều rất sẵn sàng chào đón đồng bào mình từ khắp thế giới trở về. Đó là cái tình dân tộc, cái nghĩa đồng bào mà không phải đất nước nào cũng có được đâu. Thế thì ở đâu có khái niệm, có cái nhìn kỳ thị như ả tuyên bố vậy. Cách ly là kỳ thị sao? Không cách ly để mình lây dịch bệnh cho gia đình, dòng họ và cả đồng bào à?. Nói thật, cho những con mang hình hài người như thế này về nước thì càng làm cho mọi người trong nước lo lắng hơn. Vì họ thật sự không có nhận thức không biết suy nghĩ. Mà đã không có nhận thức trong tình hình dịch bệnh như hiện nay thì rất nguy hại cho cộng đồng.
Nếu ả nói về kỳ thị, sợ bị kỳ thị và chửi dân Việt Nam là kỳ thị với ả thì tôi cũng khẳng định cho ả hiểu rằng: dân tộc Việt Nam có truyền thống nhân văn, bác ái, đặc biệt là chưa bao giờ kỳ thị với người khuyết tật cả. Vậy thì với một con người bị khuyết tật về tư duy, nhận thức, não bộ như ả đây thì chẳng có lý do gì mà sợ bị kỳ thị đâu nhá. Về Việt Nam rồi thì khôn ngoan mà chọn một gốc ngồi cho tử tế để mà quan sát, đừng há mồm mà kêu oang oác thì coi chừng bị hóc xương đấy.
Tôi nghĩ dây xích thì dù bằng vàng hay bằng sắt thì cũng chỉ để xích cổ con vật lại cho nó khỏi đi lạc đàn, khỏi cắn càn cắn bậy, gây họa cho người khác. Đối với những con vật khôn ngoan thì nó sẽ không bao giờ cắn chủ đã chở che, nuôi nấn cho nó ăn dù chỉ cục xương đâu. Ngược lại, những con dại thì sẽ không biết phân biệt đâu là chủ, là khách, đâu là người cho nó ăn và đâu là người bắt nó đẻ để duy trì nòi giống. Thế thì khi đã tồn tại, mang được hình hài 2 chân rồi thì đừng hành xử, sỗ sàng và nhảy cẫng lên theo kiểu con 4 chân như thế nhé.
Cuối cùng tôi muốn rằng: Tiền rách nếu dán đúng cách vẫn còn giá trị, nhưng nhân cách thối dù cổ có đeo đầy vàng, người có xịt đầy nước hoa thương hiệu Chanel đi chăng nữa thì vẫn nặng mùi hôi thối mà thôi.
@CamThiGiang
Previous Post
Next Post

post written by:

0 nhận xét: