Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2019

CUỘC TỪ BIỆT ĐẪM NƯỚC MẮT CỦA NGƯỜI CHA KHỐN KHỔ VỚI CẬU CON TRAI ĐỘC NHẤT, CỨU SỐNG 7 NGƯỜI Ở LẠI !!!
Cậu con trai độc nhất Nguyễn Hồng Dương ra đi khi mới tròn 20 tuổi, người cha Nguyễn Văn Sang tuy đau đớn nhưng vẫn quyết định làm điều phi thường: đăng ký hiến tạng của con để cứu sống những người đang cần. Dương đã hiến tặng lại toàn bộ mô, tạng gồm tim, phổi, gan, 2 thận, 2 giác mạc và 9 gân cho y học, cứu sống ít nhất 7 người xa lạ. Trong đó, lá phổi được ghép cho nam bệnh nhân 38 tuổi ở Hà Nội, bị giãn phế quản từ lúc 3 tuổi, hỏng hết 2 phổi. Nhiều năm nay, gia đình phải mua máy thở để bệnh nhân thở oxy tại nhà, nếu không được ghép phổi, bệnh nhân có nguy cơ tử vong bất cứ lúc nào. Một quả thận của Dương được ghép cho một bác sĩ giỏi của BV Việt Đức.

Kể lại giây phút quyết định hiến tạng của Dương cho y học, anh Nguyễn Văn Tuân – anh họ Dương kể lại: các bác nội ngoại hai bên đều phản đối nhưng sau khi đọc xong tờ hướng dẫn thủ tục đăng ký hiến mô, tạng, ông Sang thẫn thờ quay sang hỏi anh Tuân: “Ý cháu thế nào?” Rồi ông Sang chạy ra ngoài, lặng ngồi một góc, nghĩ đến việc sẽ rút ống thở cho cậu con trai vẫn đang tươi hồng trong kia khiến lòng ông thắt lại, khóc không thành tiếng.
Gần 2 tiếng trôi qua, ông Sang quay lại phòng chị Đào, quyết định đặt bút ký vào đơn. Mọi người trong phòng đều rơi nước mắt. Vừa ký dứt, ông bố khắc khổ quay sang hỏi anh Tuân lần nữa: “Chú làm như thế có đúng không?”. Đau đớn xen lẫn tự hào, anh Tuân vừa khóc vừa gật đầu, nắm chặt vai chú.
Anh Tuân kể, khi anh ngỏ lời nhờ thầy Thích Đạo Thịnh trụ trì chùa Khai Nguyên làm lễ hồi hướng cho Dương, thầy có nói một câu: “Những việc Dương làm đã giúp em về cõi Phật rồi, không cần phải hồi hướng nữa”, khiến cả gia đình càng thêm tin vào việc tử tế mình đã làm.

Sau đám tang, cũng đã có nhiều người đến chia sẻ và ủng hộ vợ chồng ông Sang. Nén đau thương, ông nói: “Giờ gia đình tôi chỉ mong sao tất cả các bệnh nhân được ghép tạng đều khỏe mạnh vì đó chính là một phần cơ thể của con tôi, để biết con tôi được tiếp tục sống. Tôi không mong họ phải cảm ơn hay nhớ đến mình”.
Cầu cho em mãi mãi được bình yên giải thoát.
Previous Post
Next Post

post written by:

0 nhận xét: