Thứ Hai, 15 tháng 7, 2019

TỔ QUỐC NHÌN RA BIỂN CẢ


Tôi từng hỏi Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch rằng tại sao khi bị Khmer Đỏ tấn công biên giới Tây Nam vào cuối năm 1978, Việt Nam không tố cáo sự việc này ra Liên Hiệp Quốc mà lại tấn công Campuchia. 
- Vì chúng tôi không coi trọng Liên Hợp Quốc như các ngài.
- Tại sao thế?
- Vì trong 40 năm qua, chúng tôi đã bị 4 trong 5 thành viên thường trực Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc xâm lược.

Rồi những ngày năm 2016, khi Philippines kiện Trung Quốc ở cái chỗ được gọi là "Tòa án quốc tế", những thanh niên ái quốc nửa mùa đứng dàn hàng ngang cầm theo tấm biển "Chúng tôi xấu hổ trước các bạn".
- Tại sao Việt Nam không kiện Trung Quốc ra Tòa án quốc tế.
- Với lịch sử cả ngàn năm dựng nước giữ nước, chúng tôi hiểu rằng chân lý chỉ thuộc về kẻ mạnh. Chúng tôi không phải là kẻ mạnh, nhưng có lẽ định mệnh đã giao cho chúng tôi sinh ra để đánh bại những kẻ mạnh nhất.

Năm 1979, Việt Nam phải tồn tại trong tình trạng "lưỡng đầu thọ địch", ở Bắc, quân Trung Quốc xâm lược các tỉnh biên giới. Ở phía Nam, bộ đội Việt Nam phải đối đầu với quân Khơ Me Đỏ.
Gần như cả thế giới bấy giờ, chống lại Việt Nam.
Trải qua gần trăm năm đô hộ, hai cuộc kháng chiến trường kỳ, hàng triệu người ngã xuống, những vết hằn chiến tranh đã khiến dân tộc này tưởng chừng như sẽ gục ngã.
Nhưng mà không, thứ gì không đánh gục được bạn, sẽ khiến bạn mạnh mẽ hơn.
Những ngày gần đây, ở bãi Tư Chính thuộc thềm lục địa phía Nam, những chiến sĩ Cảnh sát biển (CSB) và Kiểm Ngư (KN) đang "quần thảo" trên biển với tàu của Trung Quốc. Bên phía Comcom nói rằng, có thể xung đột này sẽ gay gắt và ác liệt hơn những ngày hè của năm 2014.
Mình xin phép không đưa thông tin gì nhiều về sự kiện này, phần vì thời đại nhiễu loạn thông tin, phần vì bất cứ thông tin đưa ra cũng có thể gây bất lợi hoặc kích động không cần thiết.
Mình nhớ đến năm 2014, sự kiện "Giàn khoan HD 981" đã khiến cho dân tộc này chịu một thử thách mà đối thủ chính không phải là Trung Quốc, mà là chính chúng ta.
Mình biết chúng ta yêu nước, 96 triệu người dân Việt Nam đều có một trái tim thôi thúc và yêu Tổ Quốc này tận tâm can. Nhưng yêu nước thôi chưa đủ, trái tim nóng nhưng cái đầu phải lạnh.
Mỗi người sinh ra đều một vai trò, làm tốt vai trò của mình, chính là yêu nước.
Mình cầu mong những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với các chiến sĩ ngoài khơi xa, những con người đang bám biển nhưng cũng hy vọng ở trong đất liền, yêu nước bằng trái tim và hành động bằng cách chăm chỉ làm việc và thượng tôn pháp luật.

Có thêm một Bình Dương, Phan Rí... nữa, thì chúng ta có lẽ sẽ chào thua ngay từ khi chưa bước vào trận đánh rồi.
Chúng ta muốn hòa bình, chúng ta phải chuẩn bị cho chiến tranh.
Chúng ta không muốn chiến đâu nhưng buộc phải chiến đấu giữa thế giới thiên biến vạn hóa này.
"Nay các ngươi trông thấy chủ nhục mà không biết lo, trông thấy quốc sỉ mà không biết thẹn, thân làm tướng phải hầu giặc, mà không biết tức, tai nghe nhạc để hiến ngụy sứ, mà không biết căm; hoặc lấy việc chọi gà làm vui đùa, hoặc lấy việc đánh bạc làm tiêu khiển, hoặc vui thú về vườn ruộng, hoặc quyến luyến về vợ con, hoặc nghĩ về lợi riêng mà quên việc nước, hoặc ham về săn bắn mà quên việc binh, hoặc thích rượu ngon, hoặc mê tiếng hát. Nếu có giặc đến, thì cựa gà trống sao cho đâm thủng được áo giáp; mẹo cờ bạc sao cho dùng nổi được quân mưu; dẫu rằng ruộng lắm vườn nhiều, thân ấy nghìn vàng khôn chuộc; vả lại vợ bìu con díu, nước này trăm sự nghĩ sao; tiền của đâu mà mua cho được đầu giặc; chó săn ấy thì địch sao nổi quân thù; chén rượu ngon không làm được cho giặc say chết, tiếng hát hay không làm được cho giặc điếc tai; khi bấy giờ chẳng những là thái ấp của ta không còn, mà bổng lộc của các ngươi cũng hết; chẳng những là gia quyến của ta bị đuổi, mà vợ con của các ngươi cũng nguy; chẳng những là ta chịu nhục bây giờ, mà trăm năm về sau, tiếng xấu hãy còn mãi mãi; mà gia thanh của các ngươi cũng chẳng khỏi mang tiếng nhục, đến lúc bấy giờ các ngươi dẫu muốn vui vẻ, phỏng có được hay không?"
Hịch tướng sĩ vẫn còn nguyên giá trị như vậy.
Previous Post
Next Post

post written by:

0 nhận xét: