Thứ Hai, 5 tháng 3, 2018

PHỤ HUYNH BẮT GIÁO VIÊN QUỲ XIN LỖI, AI ĐÚNG AI SAI?

Tóm tắt câu chuyện: Cô Nhung, giáo viên Trường Tiểu học Bình Chánh, xã Nhựt Chánh, huyện Bến Lức (Long An) áp dụng hình phạt quỳ với học sinh vi phạm nội quy khiến một số em học sinh sợ đến trường. Bức xúc vì cách giáo dục con trẻ, ngày 28-2, 4 phụ huynh đã đến Trường gây áp lực và kết quả là Cô Nhung phải quỳ xin lỗi 4 phụ huynh trên.

Ảnh: Trường Tiểu học Bình Chánh, nơi diễn ra vụ việc phụ huynh học sinh 
bắt giáo viên quỳ xin lỗi


Câu chuyện tưởng như sẽ không bao giờ xuất hiện đó lại đáng buồn xảy ra kéo theo sự phẫn nộ của đa số cộng đồng mạng. Cá nhân tôi là một trong số đó.

Tôi còn nhớ hồi còn đi học mẫu giáo, tiểu học, sợ cô giáo phải nói là vãi đ** ra quần chứ chẳng đùa. Thời đó, tất nhiên không có chuyện bố mẹ phải chạy theo đút cơm như bây giờ, thứ nhất là do đói, cơm không có mà ăn chứ nói gì đến chuyện bố mẹ phải dỗ, thứ nữa là bố mẹ làm nông, con hơi lớn tý là nhét vào nhà trẻ để đi làm, chuyện cho ăn là chủ yếu nhờ vào các cô, mà tôi thật với anh chị, dù ở nhà anh chị có là vua quan hay quỷ xứ thì lên gặp cô giáo dạy trẻ cũng phải ngoan như mèo, cơm đang nhai từ từ, nhìn thấy cô là “miếng này chưa xuống, miếng khác đã vào”. Thế là nó thành cái nếp sống, bản năng, có thể gọi là “tự lập” sớm. 

Đến khi lên Tiểu học, tôi còn nhớ như in hình dáng cô Huyền dạy Tiếng Việt với cây thước gỗ huyền thoại, cô là cơn ác mộng của những thằng viết chữ xấu như tôi. Mỗi lần kiểm tra vở sạch chữ đẹp là hỡi ôi, đặt bàn tay lên đây… nghe từng tiếng thước nện vào, và nó đã trở thành kí ức không thể xóa nhòa. Đau vl luôn, và tất nhiên cũng là sợ vl. Kết quả là năm lớp 4 gì đấy, được đi thi viết chữ đẹp mới thật là vi diệu. hehe.

Nói như vậy không phải là đang ủng hộ cách giáo dục học sinh bằng bạo lực. Anh chị thử nghĩ xem, một cô dạy trẻ trông vài chục cháu mà trông như kiểu đội con lên trời như bố mẹ thời nay thì chẳng hóa là phật nghìn tay, nghìn mắt, cái tuổi mới lớn lên mà không tạo được cái uy để học sinh sợ thì chúng chẳng biến cái lớp thành cái chợ vỡ. Tất nhiên, cái gì cũng có giới hạn của nó, ví như: khi trẻ hư, đánh trẻ phải dơ thật cao, nhưng đến mông lại nhẹ tựa lông hồng hay như cô Huyền thân ái của tôi chẳng hạn, nện thước kêu ra trò nhưng lại chủ yếu nện vào bàn chứ chẳng vào tay mấy. Ấy là nghệ thuật của người làm giáo viên. 

Lại nói tiếp vụ cô Nhung với hình thức phạt học sinh quỳ, dù chưa được tiếp xúc với cô nhưng tôi tin với một cô giáo mà trước khi chuyển về Trường Bình Chánh, cô là giáo viên dạy giỏi tại trường Tiểu học Lương Bình, xã Lương Bình ở cùng huyện thì việc phạt quỳ đã được khống chế về mặt thời gian. Điều này có nghĩa là nó không gây ảnh hưởng gì nhiều đối với sức khỏe các em học sinh, mà chủ yếu là về tâm lý, tâm lý sợ thầy cô giáo, cái mà đám học sinh thời xưa chúng tôi đứa nào cũng có. Về việc này, theo tôi, cô Nhung có sai, nhưng sai ở đây không phải ở hình phạt của cô mà sai ở chỗ cô áp dụng hình phạt ấy sai thời điểm. Nếu cô là thế hệ giáo viên thời trước dạy chúng tôi, đương nhiên dù cô phạt quỳ hay thậm chí là “trồng cây chuối” thì với tinh thần “tôn sư trọng đạo” cô sẽ chẳng phải là đối tượng bị lên án mà là chính chúng tôi sẽ về nhà ăn thêm trận đòn nữa nếu cô đem chuyện vi phạm nói cho phụ huynh. Còn bây giờ, cái thời mà, bố mẹ phải chạy theo đút cơm cho con, con gọi bố mẹ dạ vâng, được “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa”, cái thời mà “tôn sư trọng đạo” đã không còn phổ biến và tuyệt đối như trước… thì cách làm của cô Nhung là sai, sai vl rồi. Chia buồn với cô, mong cô có thể trước khi đưa ra hình phạt nào khác nên nghĩ đến độ máu chó của phụ huynh trong thời buổi này.

Còn về 4 phụ huynh kia, theo tôi là một lũ chó điên, con cái chung mày cũng sẽ đéo ra gì khi mà bố mẹ chúng nó bắt giáo viên, người đang dạy dỗ con cái mình phải quỳ xuống xin lỗi. Phụ huynh như vậy, vô tình gieo vào đầu con cái mình suy nghĩ không tôn trọng giáo viên. Mà anh chị thử nghĩ xem, học sinh đến điều tối thiểu nhất là “tôn sư trọng đạo” mà còn không có thì có thể học được gì từ ngôi trường, từ chính các thầy cô giáo. Điều đáng buồn là 1 trong 4 phụ huynh kia, theo lời Chủ tịch Hội phụ huynh học sinh Trường Tiểu học Bình Chánh là thư ký Hội Luật gia, nguyên là cán bộ tư pháp của một xã. Phải chăng anh chị hiểu luật nhưng lại thiếu đi cái tình, cái đạo đức của một con người, cái tâm của một người cha, người mẹ. 

Ảnh: 1 trong 4 phụ huynh học sinh bắt giáo viên quỳ là thư ký Hội luật gia, 
từng là cán bộ tư pháp của một xã


Xin gửi tới các anh chị đã, đang và sẽ làm cha, làm mẹ, các anh chị thương con, yêu con thì đừng biến chúng trở thành những “hoàng tử, công chúa”, hãy dạy chúng cách tự lập ngay từ những cái nhỏ nhất và dạy chúng cách chịu trách nhiệm bởi những gì mình gây ra, chứ không phải luôn giữ con trong vòng tay che chở của mình, như vậy con cái anh chị sẽ không lớn được đâu. Thân!!!


Quang Minh
Previous Post
Next Post

post written by:

0 nhận xét: